Nguyễn Tấn Đời tuy là người không bằng cấp, không kinh nghiệm, nhưng với khả năng kinh
doanh thiên phú, ông đã nhiều lần làm cho giới tài phiệt và chính quyền Việt Nam Cộng hòa
trước năm 1975 nhiều phen phải ngả mũ bái phục.
Từ tay trắng ông trở thành tỷ
phú, trở thành “ông trùm” cao ốc, “ông vua” ngân hàng miền Nam. Tuy nhiên, do
“vua” không chiều lòng Tổng thống nên ông bị Nguyễn Văn Thiệu vô cớ tống giam
và niêm phong toàn bộ tài sản tại Sài Gòn. Gần 1 tỷ tiền của Việt Nam Cộng hòa
gửi tại ngân hàng Thụy Sĩ cũng bị lấy sạch.
Ra tù với hai bàn tay trắng,
ông lang thang vạ vật tìm đường sang Canada. Tại đây, cũng từ tay trắng, một lần
nữa ông trở thành tỷ phú với hàng loạt cửa hàng ăn uống tại Canada và Mỹ. Ông
là Nguyễn Tấn Đời – một “hiện tượng” của xã hội miền Nam giai đoạn 1954 – 1975.
Vua
gạch ngói Nam kỳ
Nguyễn Tấn Đời sinh năm 1922
tại làng Bình Hòa, tổng Định Thành, tỉnh Long Xuyên (nay là thành phố Long
Xuyên, tỉnh An Giang). Ông nội Nguyễn Tấn Đời là một trong những người giàu có
và tiếng tăm ở làng Bình Hòa thời bấy giờ. Vì vậy, từ nhỏ Nguyễn Tấn Đời được
gia đình cho ăn học khá đàng hoàng.
Có một chi tiết thú vị là thời
gian ở Long Xuyên, Nguyễn Tấn Đời vừa học vừa lùa bò thuê cho Nguyễn Ngọc Thơ.
Khi đó Nguyễn Ngọc Thơ (sau này là Phó Tổng thống dưới thời Ngô Đình Diệm) đang
làm quận trưởng Châu Thành, Long Xuyên kiêm luôn lái buôn… trâu bò từ Campuchia
về Long Xuyên.
Năm 1945, Nguyễn Tấn Đời lên
Sài Gòn theo học bậc cao đẳng tiểu học. Cách mạng Tháng Tám diễn ra, Nguyễn Tấn
Đời tham gia lực lượng Việt Minh tại Sài Gòn, sau đó ông trở lại Long Xuyên.
Khi Pháp tái chiếm Nam Bộ, Nguyễn Tấn Đời gặp lại Nguyễn Ngọc Thơ lúc này đang
là Phó tỉnh trưởng Long Xuyên. Ông ta dọa Nguyễn Tấn Đời rằng ai đã đi theo Việt
Minh mà bỏ về sẽ bị Việt Minh lên án xử tử? Hoang mang trước lời hù dọa, gia
đình Nguyễn Tấn Đời cấp tốc gom góp đồ đạc cho ông trốn lên Sài Gòn.
Tại Sài Gòn, không tiền bạc,
không người thân thích, hàng ngày Nguyễn Tấn Đời lân la khắp nơi tìm kiếm việc
làm, đêm đến thì ngủ ngoài hàng hiên một ngôi nhà ở đường Yên Đổ (nay là Lý
Chính Thắng, quận 3). Người chủ nhà thấy thương tình nên không nỡ đuổi đi, thậm
chí còn “tặng” ông một chiếc ghế bố. Đây là kỷ niệm khó quên trong khoảng thời
gian hàn vi của Nguyễn Tấn Đời, cũng chính vì thế mà sau này khi làm ăn khấm
khá ông quyết định mua một căn biệt thự trên con đường này để ở.
Lang thang vạ vật ăn bờ ngủ
bụi một thời gian Nguyễn Tấn Đời được một người bạn giới thiệu vào làm sổ sách
cho một hãng buôn của người Pháp. Nhưng vốn là người không thích ngồi một chỗ,
ông bỏ công việc nhàm chán này và chọn nghề môi giới để kiếm cơm. Ban đầu ông
giao thiệp với các hãng lớn tại Sài Gòn như Descour Cabaud, Denis Frères,
Biderman… với đủ loại mặt hàng, dần dần ông tập trung “chuyên môn” vào hai loại
chính là vật liệu xây dựng và vải vóc.
Không ngờ nghề “buôn nước bọt”
này đã giúp Nguyễn Tấn Đời giàu lên rất nhanh, trở thành một nhà môi giới có tiếng,
đi lại bằng xe hơi sang trọng. Khi có vốn liếng, Nguyễn Tấn Đời quay sang một
công việc khác: buôn bán tiền Pháp. Nghề này đòi hỏi phải có vốn lớn và gan
cũng lớn vì thời điểm ấy đồng tiền không ổn định, thị trường rất bấp bênh, hên
thì giàu to, xui thì… ra tro. Và thất bại đã chọn đúng Nguyễn Tấn Đời.
Năm 1949, ông lỗ trắng tay,
đến nỗi phải bán cả xe hơi để trả nợ. Chán nản, ông định quay trở về nghề môi
giới để làm lại từ đầu, nhưng rồi ông cảm thấy nghề này có phần hơi ác đức, khó
mà vững bền nên quyết định chuyển sang một nghề hoàn toàn mới: mở Hãng gạch
ngói Đời Tân.
Thời gian sang Campuchia lùa
bò thuê cho Nguyễn Ngọc Thơ, Nguyễn Tấn Đời đã tìm hiểu và có chút kiến thức về
công việc làm gạch ngói, hơn nữa máy móc bên Campuchia nhiều hãng bị dư thừa
nên họ bán với giá rất rẻ. Nghề môi giới trước đây cũng giúp ông có khá nhiều
kinh nghiệm trong việc buôn bán vật liệu xây dựng và biết những thợ người Triều
Châu làm gạch ngói rất giỏi. Hội đủ những yếu tố cần thiết, gom góp tiền bạc và
đi vay thêm bạn bè, ông lập xưởng sản xuất gạch ngói tại số nhà 321 Bến Bình
Đông, Chợ Lớn.
Là một ông chủ hãng nhưng
hàng ngày Nguyễn Tấn Đời cứ lóc cóc đạp xe đến từng ngôi nhà đang xây để chào
hàng. Thậm chí, lúc giao gạch ngói, ông tự mình leo lên mái nhà căng dây lẩy mực
rồi cùng thợ lợp ngói ngon lành. Đến khi lát gạch nền cũng thế, ông xắn tay vào
làm thành thạo như một người thợ nhà nghề.
Tuần nào ông cũng tới Tòa Đô
chánh Sài Gòn - Chợ Lớn tìm xin địa chỉ những nhà đang xin phép xây dựng để đến
tận nơi chào hàng. Ông chịu khó đến nỗi nhà ở Bình Đông, Chợ Lớn, mà cứ sáng
sáng đạp xe sang tận trung tâm Sài Gòn giao hàng và thu tiền. Trưa đến thì vào
công viên tìm một chiếc ghế đá trống để ngả lưng. Đến xế chiều, ông lại lọc cọc
đạp xe về tận Bình Đông.
Với cách làm như thế, chỉ
hai năm sau, doanh thu của xưởng gạch ngói Đời Tân vượt lên dẫn đầu thị trường
vật liệu xây dựng. Nguyễn Tấn Đời còn sang tận Pháp, đến Guillon Barthelemy để
học hỏi công nghệ làm gạch ngói của người Pháp. Từ đó mẫu mã và chất lượng sản
phẩm của ông chinh phục được hầu hết khách hàng, nơi nơi đều ưa chuộng. Hãng gạch
ngói Đời Tân trở nên nổi tiếng khắp Nam Kỳ lục tỉnh, cung cấp cho thị trường từ
Sài Gòn, miền Đông cho đến cả miền Tây Nam Bộ.
Phi
thương bất phú
Sau sự thành công của Hãng gạch
ngói Đời Tân, Nguyễn Tấn Đời mở rộng việc làm ăn ra đủ loại ngành nghề, nghề
nào cũng mang lại lợi nhuận kếch xù. Năm 1952, ông sang Hồng Công tìm thị trường
chuyển ngân Sài Gòn – Paris – Hồng Công, đăng ký nhập cảng lưới đánh cá từ Nhật
về Hồng Công sau đó từ Hồng Công xin giấy nhập khẩu về Sài Gòn, rồi xuất cảng gạo
từ Sài Gòn sang Hồng Công, Singapore…
Chưa hết, Nguyễn Tấn Đời còn
sang Pháp lập Hãng Construction Me1talliques để xuất cảng sườn sắt cho quân đội
Pháp xây đồn bót… Năm 1953, ông lại mở công ty quảng cáo, cạnh tranh mạnh mẽ với
Công ty quảng cáo AIP của người Pháp. Ông còn với tay sang lĩnh vực phim ảnh, lập
Công ty Cửu Long Film, nhập phim từ Pháp về Việt – Campuchia – Lào rồi làm phụ
đề cho thuê. Đến năm 1954, Hiệp định Genève được ký kết, người Pháp vội vã bán
đồn điền để về Pháp, Nguyễn Tấn Đời bung tiền mua lại.
Năm 1955 – 1956, ông sang
Campuchia đấu giá hội chợ và hùn vốn mở một công ty nhập khẩu xe đạp và máy móc
nông ngư cụ đem về tiêu thụ tại miền Nam… Rồi ông cho nhập máy cày từ Âu – Mỹ về
miền Nam bán cho nông dân. Thậm chí ông còn xoay qua hoạt động trong lĩnh vực hải
sản, với một loạt những chiếc tàu đông lạnh ngày đêm hoạt động ngoài khơi. Đây
là một ngành nghề rất mới mẻ thời bấy giờ, và nó đã đem lại cho Nguyễn Tấn Đời
nhiều món lợi khổng lồ.
Vào những năm 1968, 1969, tại
miền Nam phế liệu do quân đội Mỹ thải ra từ các căn cứ quân sự rất nhiều, chất
cao như núi. Người ta cho đó là những đống rác bình thường nhưng Nguyễn Tấn Đời
nhìn thấy vàng trong các đống rác đó. Ông đấu thầu mua lại toàn bộ với cái giá
như cho không! Và, từ những đống phế liệu đó, ông cho nấu lại lấy đồng làm dây
điện với nhãn hiệu Vidico.
Hãng Vidico trước đó bị phá
sản do làm ăn thua lỗ, Nguyễn Tấn Đời bỏ vốn mua lại và biến nó từ đống tro tàn
thành một hãng dây điện nổi tiếng miền Nam. Sản phẩm chất lượng tốt, lại trích
hoa hồng cao cho các đại lý, vì vậy mà chẳng bao lâu dây diện Vidico của Nguyễn
Tấn Đời đã lan tràn khắp nơi, trở thành một sản phẩm được tiêu thụ rất mạnh từ
Quảng Trị cho đến Cà Mau, cạnh tranh mạnh mẽ, lấn lướt cả hàng ngoại nhập.
Ông
“vua” cao ốc miền Nam
Có thể nói Nguyễn Tấn Đời là
người có tầm nhìn xa trông rộng, có sự am tường về các lĩnh vực kinh tế và luôn
đi trước thời đại. Vào những năm đầu thập niên 1950, tại Sài Gòn có rất nhiều
biệt thự được người Pháp xây dựng tại quận 3. Những ngôi biệt thự này một phần
được cấp cho các quan chức chính quyền, một phần dành cho các nhà đại phú thuê ở.
Một số nhà kinh doanh cũng học theo người Pháp, đầu tư xây dựng biệt thự để cho
thuê.
Tuy nhiên Nguyễn Tấn Đời
nghĩ khác, ông cho rằng chi phí để xây dựng biệt thự quá cao, lại tốn quá nhiều
quỹ đất. Chính vì vậy, ông không đi theo lối mòn của người Pháp mà học hỏi con
đường kinh doanh của các nước tân tiến Tây phương: đầu tư xây cao ốc. Năm 1954,
cao ốc đầu tiên do ông xây dựng được đưa vào sử dụng. Đó là cao ốc Mai Loan 125
phòng tại số 16 Trương Định. Toàn bộ số phòng trên đều được thuê, đa số là những
người sống độc thân như nhà văn, nhà báo, ca sĩ, vũ nữ…
Năm 1955, thấy dân Sài Gòn
đang sung túc, làm ăn mua bán nhiều, Nguyễn Tấn Đời xây thêm cao ốc Tân Lộc với
5 tầng lầu, 90 phòng ở số 177 – 179 đường Lê Thánh Tôn. Các căn hộ trong cao ốc
này rộng rãi và tiện nghi hơn cao ốc Mai Loan, khi khánh thành cũng được thuê hết.
Một thời gian sau, Nguyễn Tấn
Đời xây thêm cao ốc thứ ba là cao ốc Victoria ở số 937 đường Trần Hưng Đạo. Cao
ốc này được xem là cao nhất và nhiều phòng nhất thời bấy giờ, gồm 240 phòng.
Tuy nhiên, sau khi xây xong ông không cho thuê ngay như cao ốc Mai Loan và Tân
Lộc mà để đó… chờ sau này người Mỹ thuê ở. Đến năm 1962, ông đầu tư xây cao ốc
President ở số 727 đường Trần Hưng Đạo với 1.200 phòng, và ngay tức khắc nó đã
được người Mỹ thuê dài hạn 10 năm…
Đến năm 1963, khi thấy Mỹ sắp
hất Ngô Đình Diệm để chuẩn bị đưa lính Mỹ vào Việt Nam, Nguyễn Tấn Đời cho xây
thêm cao ốc Đức Tân ở số 491 đường Phan Thanh Giản (nay là Điện Biên Phủ) và
cao ốc Prince ở số 175 - 177 đường Phạm Ngũ Lão.
Có thể nói, vào những năm
1960, Nguyễn Tấn Đời là “vua” cao ốc của Sài Gòn. Những tòa cao ốc của ông rất
đồ sộ, có cái lên đến 1.655 phòng và tất cả được người Mỹ thuê hết.
Từ tay trắng trở thành tỷ
phú, cái tên Nguyễn Tấn Đời được người dân cả miền Nam biết đến. Nhiều người tỏ
ra khâm phục, kính trọng, nhưng cũng lắm kẻ ghen ghét ganh tỵ, luôn tìm sơ hở để
hãm hại ông. Nhưng với một con người có khả năng thiên phú như Nguyễn Tấn Đời,
ông đã vượt qua tất cả, đi lên từ chính bàn tay khối óc của mình.Thời gian sau,
ông nhảy sang kinh doanh trong lĩnh vực ngân hàng với cương vị là Chủ tịch Hội
đồng quản trị kiêm Tổng Giám đốc Ngân hàng Tín Nghĩa – một ngân hàng thương mại
lớn nhất miền Nam những năm 1970. Ông đã có những cải tổ gây chấn động ngành
ngân hàng, “làm mưa làm gió” suốt một thời gian dài, gây ra những làn sóng dai
dẳng khen chê đủ kiểu làm tốn không ít giấy mực của giới báo chí Sài Gòn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét